Past’s player – chap 12

Chương 12.

Hắn nhìn Evans, suy nghĩ rối loạn.

“Em nói gì?” hắn ghét âm thanh lí nhí từ họng mình phát ra, gương mặt đỗi ngạc nhiên trượt khỏi trước khi hắn kịp bắt lại, thui biến nó.

“Bởi vì anh sau này sẽ giết bố mẹ tôi,” Harry lặp lại, đôi mắt lấp lóe màu bảo lục chết chóc. Miệng lưỡi khô nóng. Đùa sao? Có khi nào Veriteserum ko hoạt động?

“Ba mẹ em tên gì?” Hắn ra lệnh.

“Lily và James P-” họng cậu nghẹn cứng, cố nuốt lại từng từ, vật lộn trốn chạy, tránh câu hỏi. Nắm tay siết chặt. “Potter.”

Potter? Không thể nào! Chắc chắn thuốc có vấn đề… Nhưng sao kiểm tra được? Mắt hắn nheo lại.

Mà… liệu còn lời nói dối nào vẫn chưa tiết lộ? Nhìn hàm răng nghiến chặt kia. Dược liệu của Zevi luôn hiệu quả. Mà… hắn không biết. Hắn không biết và hắn khi thường chuyện đó.

Đáng lý ra nó phải nói sự thật, tiết lộ mọi thứ trong cái đầu nhỏ bé kia.

“Nói tôi tên thật của em, tên cha mẹ em đặt cho?” hắn hỏi.

Nắm đấm Harry biết chặt, rõ ràng đang chống lại huyết thanh… Harry vẫn không biết huyết thanh kia không hiệu quả… nhưng nó vẫn giằng co… nó quả có chuyện muốn dấu… nhưng thế này?

“Harry James Potter,” mặt mày thằng nhóc nhăn nhúm. Hắn cau mày, suy nghĩ quay vòng vòng.

Không có cái tên Harry James Potter nào tồn tại, mà cũng không có cả James hay Lily Potters nào ở đây. Một dự cảm trồi lên trong ruột gan hắn, lớn dần, một vụ nổ oành trong đầu, nhưng nó không thể… không… nó quá cường điệu, kể cả với bí mật của hắn.

Nhưng mà, nhưng…

“Em sinh ngày nào?” thật từ tốn hắn hỏi.

Mắt Harry trợn trừng với sự sợ hãi, kinh dị, căm thù, giằng xé vs chính mình. Và nó, thật là một sức mạnh lý chí đáng nể phục, với tác dụng của thuốc thì đã khiến nó tê liệt rồi.

Nó lắc đầu, câm nín, như năn nỉ. Một con mồi ngọt lịm ngon lành. Tom quyết định đó và từ lúc này, hắn yêu chết cặp đồng tử xanh thẳm như mực, hoàn toàn gắn chặt vào hắn, như muốn nuốt chửng, không có khả năng rời đi, đan xen vô vàn cảm xúc mà hắn muốn bứt nó ra như những trái cấm vườn địa đàng, và chỉ dành riêng cho mình hắn.

Harry nấc nghẹn, hắn lặp lại câu hỏi, đáng gờm, tai câu nghe rõ từng nhịp tim đập.

“Ngày. Sinh. Của. Em?”

“31 tháng 7 19-1980.”

Người hắn ngả về sau, gằn chặt từng nét nhăn trên mặt cậu, người hắn run lên.

Tương lai.

Nó là kẻ du hành thời gian.

Harrison Evans là người du hành thời gian.

Một luồng sức mạnh thổi phồng người hắn; hắn có kiến thức về tương lại trong tay… và hắn có được tất cả mọi câu trả lời… Harry không thể nào xuất hiện ở đây, nếu chuyện này không phải hiện thực? Nó như món quà định mệnh (Fate), tất cả đều được bọc trong cậu bé đầy thách thức, đáng kinh ngạc này.

“Tôi giết bố mẹ em…” hắn lầm bầm. “Nói cho tôi biết – tương lai tôi!”

Harry trưng trưng nhìn, hoảng hốt, gằn sức không để lọt thêm bất kỳ cái gì. Chuyện này sẽ làm tương lai rối loạn? Đôi cánh đập của con bươm bướm (hiệu ứng bươm bướm) – liệu cậu sẽ chết? Cậu nghi ngờ chẳng đời Riddle lại quan tâm! Tom cười khẩy như đáp lại lời cậu, tên khốn ngạo mạng. Có khi cậu trả lời trệch đi, một cái gì đó không quan trọng…

“Nêu năm thứ em nghĩ tôi sẽ hứng thú về tương lai của mình?” Hậu duệ Slytherin đã đặt tiêu đề, như thấu quá rõ.

Cằm Harry siết lại, cậu gằn nắm đấm lại cố giữ mình, thầm ước thứ ma túy này không làm mình mềm yếu. Nó đã buông ra, một phần nào đó, cậu cảm nhận được, nhưng không đủ. Không đủ. Mồm cậu rách ra, vô sức chống cự-

“Anh là tên giệt thế, chúa tể bóng tối…” cậu khó khăn giữ cái lưỡi của mình lại, cả người thúc đẩy trong cơn ác mộng này. “Vô số danh tự… Chúa tể Voldemort được nêu lên nhiều nhất… “Anh bị đánh bại bởi một đứa bé còn đang cuốn tã… nhưng lại quay trở về vào năm tư của tôi.”

Rồi đó, hắn chợt buông thả nhưng không. Những gì mà hắn sẽ thấy thú vị sao, nhưng chúng chẳng liên quan gì đến y. Đôi mắt Tom bừng tỉnh, như thể quay về tuổi thật của mình, thậm chí dễ bị tổn thương, trước khi nó đóng băng lại, mang vạn dặm buốt giá.

“Một đứa bé sao?” mắt hắn gợn từng sóng ngầm ác hiểm. “Nó tên gì?”

Chết tiệt. Không gian dối, không vòng vo được nữa, và rồi, cậu cong môi, vòng một vòng sung sướng, tự mãn, thu lại sức mạnh và luồng ma thuật đang phân tán, ngay từ đầu nó đã sôi sục lên, bùng cháy.

“Harry Potter.”

Riddle đứng người nhìn cậu một khoảng khắc, những ngón đàn y chắc đã để lại từng vệt đỏ.

“harry…” hắn lên tiếng, chậm rãi, đôi mắt cứng rắn kia nheo lại, nhưng ngay tức khắc, y lôi đũa phép ra chĩa vào cổ họng cậu. Vâng, Tom đã lôi cả hai cây đũa ra, một trong số đó của cậu.

Hắn kéo khóe miệng mình lên tận mắt, một nụ cười đáng sợ, đưa ra hàm răng trắng bóng như những loài động vật săn mồi.

“Chúng ta nên làm nốt chuyện đã để dỡ?”

Rồi phép thuật kích hoạt.

Họ cứ vòng vòng như chong chóng, từng cú đấm rồi những cú đá, đấu vật. Cảm giác tuyệt vời khi giải phóng sự bất lực của mình trước đây và một phần vì có thể xé nát cái bộ mặt khinh khỉnh như Harry mong muốn từ lúc mới tới đây.

Cậu nắm cổ áo Tom cố kéo y dúi người, trong khi tìm cách đoạt lại cây đủa phép, bá chặt lấy Hậu duệ Slytherin kiểm soát phép thuật trước khi nó hoàn thành. Cậu không muốn Riddle sử dụng thứ ma thuật hắc ám kia khi mình không có khả năng tự bảo vệ.

Dòng phép thuật luân chuyển trong người cậu chực bùng phát, chẳng khác dùng thuốc phiện, như có ai đó đang tiêm chất kích thích vào cơ bắp, cậu vụt một bước về phía trước, chỉ bằng phép thuật cơ thể Tom bốc lên bay xuyên nửa phòng để rồi đập xuống sàn nhà nơi góc tường.

Rồi cậu đã đứng bên cạnh người kia, giương nắm đấm ngang mặt hắn mạnh nhất mà cậu có thể, máu đỏ bắn ra từ mũi hắn.(đoạn này mình không chắc là Tom hay Harry bị đánh nữa) Tom bắt đầu đánh trả, trơn tru.

Cậu đã nghĩ người kia sẽ thuộc thành phần đấu đối kháng cực tệ, như sự căm thù đối với muggle vậy, nhưng không. Nhanh chóng, hắn đáp trả lại Harry – liên tục di chuyển, những đòn tấn công chớp nhóang, sử dụng toàn thể bộ phận trên người để giành chiến thắng.

Harry mường tượng hắn tựa một con mãng sà, những đòn sắc bén vồ vập rồi rút lại, như trò chơi chính trị của hắn, nhưng không. Cậu rít lên khi cảm giác mắt cá chân mình bị cán nát, Tom nhanh chóng khẳng định sự thống trị của mình – mọi thứ đều tua tủa gai rồi hòa vào nhau, dữ dội giữa họ – gào thét vào cậu.

“The curse scar, sao lại thế này? Em nói là tôi do tôi.” (có mà crush scar)

Mà Harry, dưới sự kiểm soát của thuốc nói thật, không thể kìm chế trả lời, kể cả khi cậu quăng người kia ra khỏi mình, lăn vòng, cố gim hắn lại tiếp những cú đấm của mình.

Cậu không thể nghĩ được gì; đám sương đỏ thấm đẫm cơn phẫn nộ, bất lực và hận thù che mù mắt. Tất cả đều hợp lý.

“Rebounded curse,” cậu phun ra, lý trí hiện diện kìm nén câu trả lời về mức tối thiểu.

Đầu Riddle muốn bổ nứt đối nghịch vs sàn nhà, đôi mắt tím loan kia cau lại vì giận dữ và sự lạnh lùng băng giá và còn nhiều thứ mà cậu không thể chịu được khi nhìn chúng quá lâu, như thể chúng sẽ đốt cháy cậu với sự dữ dội kia.

“Lời nguyền nào?”

Hai người đều thở ra nặng nề, hổn hển, không thể dừng. Cả căn phòng xung quanh họ từ từ rạn vỡ, mà không ai trong số họ sử dụng bùa chú, Harry thấy được phép thuật trôi nổi trong không khí. Cậu không chắc phần nào của ai, nhưng cậu cũng không quan tâm.

Chiến thắng mới quan trọng.

“Avada Kedavra,” cậu gào lên, vùng lên giật lấy đũa phép từ chỗ Riddle .

Mắt Tom trừng mắt, kinh ngạc, Harry liền lợi dụng thời cơ này, vồ lên, cướp lại cây đũa.

Cuộc chiến lại tiếp diễn.

Bữa tiệc sững lại, tất cả đơ người trước cánh cửa ký túc năm năm bật mở, hai tác nhân bay ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến toàn cuộc.

Abraxas nghẹn cứng.

Evans.

Tom.

Có máu chảy trên khuôn mặt Chú tể bọn họ, quần áo ngài bị cứa rách, mắt ngài tóe lên ngọn lửa nguy hiểm, tư thế ngài tóe ra nguy hiểm và đe dọa, cánh tay phải buông lỏng vô lực, bẻ theo tư thế kỳ quái, tóc bết lại vì máu, buông xuống.

Evans cũng không khá hơn gì, ôm lấy người như thể giữ chiếc xương sườn bị gãy nát, những ngón tay bên vai trái biến dạng, trọng lượng toàn thân gần như chống lên một chân, miệng vẫn rỉ máu.

Sự ĩnh lặng vượt quá âm thanh của cái chết, như thể không ai đang sống còn thở.

Hai người xoáy vòng vào nhau – và ở đó không có bất kỳ sự yếu đuối nào trên người Harry, như thể chúng đã bị đánh bật đi hết và chỉ hiện ra một chiến binh.

Như thể vô số tia chớp bắn qua trong không khí, đốt cháy họ, và phép thuật thì… Salazar, phép thuật. Tối và Sáng và Xám và mạnh mẽ và tàn phá, xung đột và va đập, lôi cuốn, cuộn vào nhau.

Hơi thở họ bị va đập. Ba năm nhất ngã xuống, mắt trắng tròng. Nhưng không một học sinh hay năm nhất nào liếc sang, như thể chúng không tồn tại.

Abraxas lo lắng liệu mình có nên chạy ra giúp, những vết cắt ẩn trong làn khí độc sắc bén trên đầu những mảnh thủy tinh vỡ. Chúa tể không hề ra dấu can thiệt, tất nhiên, bởi đôi mắt kia đang cắn nuốt phần hồn Evans, gặm xé, hắn sẽ thấy lạ nếu Tom không làm thế.

Hắn khững lại chốc lát, liệu có phải Tom đã tìm được kẻ xứng tầm để chơi đùa, trước khi bỏ qua suy nghĩ vô lý này. Ta đang nói tới Tom.

Giây kế tiếp, hai người họ đều phát động trận chiến trong cổ họng mình, bùa chúa rồi lời nguyền rồi cả phép thuật thô, dùng toàn lực có trong tay, quấn lượn vào vùng chủ chiến của quân địch.

Không giống bất kì trận chiến nào hắn đã coi. Tất cả mọi người đều nhanh chóng giàn đường cho họ tới chính giữa căn phòng,  mở rộng không gian, không hé một lời hay phản đối, cẩn trọng từng bước lùi.

Tom và Harry quẩn quanh lấy nhau, một vũ điệu chết chóc – và chỉ cần một bước đi sai lầm, trò chơi sẽ kết thúc.

Họ không nói chuyện, không lấy một lời giữa hai người, Zevi đứng không xa, bị nhấn chìm trong sự kinh hoàng hoài nghi cũng sự sâu thẳm ngưỡng mộ.

Lestrange đã rời đi, bỏ lỡ màn hay. Alphard trưng trưng nhìn mọi chuyện, nếu cậu ta không sợ hãi cho chính cuộc đời của mình, thì chắc cậu ta đã lập một bể cá cược cho chuyện này rồi.

Mọi chuyện diễn biến quá nhanh, lóa mắt mọi ánh nhìn, khi mọi chuyện kết thúc, cậu cũng không chắc chắn câu chuyện thực sự trong này.

Alphard chửi thề, thấp giọng huýt sáo.

Tom lướt sang trán cậu, nhắm vào chiếc sẹo, còn Harry thì nhắm thẳng vào ngực người kia, kể cả khi đau đớn dần gặm nhắm tâm trí, cả khi đầu cậu hay linh hồn đều muốn xé toạc ra nhiều mảnh, khiến cậu quỳ xuống dưới gối mình.

Riddle cười khẩy, tự mãn với chiến thắng của mình, rồi cây đũa Harry nhắm thẳng ngực y, trong khi bóng tối lu mờ đi lý trí.

“Confringo!”

Lời nguyền phát nổ. Điểm thẳng ngực Riddle.

Vừa đủ thời gian cười nhoẻn trước sự ngạc nhiên khi cơn đau dội đến trên mặt Tom, tiếng thét, cả hai đều không chặn được tiếng thét.

Rồi bóng tối bao trùm lấy cậu. Cả cơ thể hoàn toàn ngã gục.

Bình luận về bài viết này