Past’s player – chap 4

Past player

by Mukuro

tom-marvolo-riddle-full-266477

Tom nhìn cậu bé bằng ánh mắt đói khát, ngấu nghiến từng mảng nhân cách lập lòe đằng sau lớp da thịt, những tia sáng lấp ló về nhân cách thực sự của Evan bị vùi lấp dưới cái bản tính yếu ớt, phục tùng.

 

Hắn không hiểu sao nó luôn làm ruột gan hắn trào ngược lên, mỗi khi thấy kẻ phục tùng – thích thú dửng dưng nhìn kẻ khác quỳ gối cúi đầu trước quyền lực và sức mạnh của mình, vẫn luôn là như thế.

À, thực ra hắn biết tại sao những cuộc thách đấu nhỏ nhỏ luôn chiếm được cảm tình; nó đánh cược một mất một còn. Điều làm hắn không hiểu là, khi Harrison đã chuẫn bị sẵn sàng đầu hàng mặc kệ người kia tiếp tục khiêu khích, cậu ta lại hào hứng thêm dầu vào lửa.

 

Có khi là  bởi cái kiểu ngoan ngoãn dễ bảo (sorry, mình không hiểu câu này nên dịch thế nào cả) , như thể một điều tuyệt vời bị bỏ lỡ.

 

Harry có sức mạnh, hắn luôn tôn trọng nó kể cả với kẻ thù của mình – đặc biệt là với kẻ thù – và nó sẽ dày vò hắn nếu để một sức mạnh, một tiềm năng như thế bị lãng quên.

 

Có lẽ là như thế.

 

Sẽ chẳng vui chút nào nếu như Harry cứ giữ bộ mặt lạnh như tiền, người thì trên dưới vô vị nhàm chán, trong khi hắn đã có thể nếm được ngọn lửa bên trong.

 

Hắn không muốn nhào nặn một thanh củi khô, hắn muốn chế ngự tuyệt đối, hoành hành ngang dọc tâm chí, cưỡng chế thân thể, bóp nát khí chí kia.

 

Những thứ còn lại, đều là thất bại.

 

Với lại, nó rất hấp dẫn, như một câu đố, một thử thách mà hắn chưa lý giải được. Một thứ gì đó cuốn hút nắm giữ tâm chí hắn, hắn chưa hề thấy nhàm chán một lần kể từ khi lính mới Slytherin đến.

 

Bề tôi của hắn có thể sẽ thấy nhẹ nhàng bớt phần nào, lũ ngu xuẩn.

 

Hắn bị phân tâm, và chúng lại không hề nghi ngờ một ngày nào đó, Evans sẽ chiếm vị trí của mình. Với chúng, Harrison là một vật hi sinh hoàn hảo để hắn giải trí. Một nụ cười lạnh hằn lên môi hắn.

 

Cách để chiến thắng là dụ cậu nhóc kia vào tròng.

 

Hắn chỉ cần tìm đầu chuỗi domino. Điểm yếu cần được lột trần.

 

Hắn đã gieo trồng hạt giống đợi mùa thu hoạch, để ý cuốn sách Harrison đang đọc (Nâng khả năng đấu trực tiếp, bằng cách quái quỷ nào mà hòn ngọc này lại thuyết phục được mọi người rằng mình bất tài kia được!) và lờ đi ánh mắt không thiện ý kia bắn về mình, (sao lại thế? Rồi hắn tìm ra) kết hợp hai điều này lại.

 

Biết người biết mình.

 

Harry gào khát tri thức. Harry nhận thức hắn như kẻ thù. Harry cần được biết tìm hiểu mọi thứ về Tom là bản năng cơ bản của đời cậu.

 

Không vào hang hùm sao bắt được lão hổ, Harry bắt buộc phải nhập cuộc.

 

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, hắn nghi ngờ, nhưng cá đã mắc câu.

 

Đến thời điểm kéo lên bờ thì Harrison Evans đã không thể nào sống sót khỏi tay hắn.

 

Chấp nhận nhiệm vụ.

 

 

Harry không thể tin được số đỏ của mình!

 

Cậu, Roger và Imogen dừng chân, cảnh giác nhìn nhóm Slytherin chặn đứng trước mặt.

 

Malfoy, Prince, Black, Avery, Dolohov, Mulciber, Nott, Rosier.

 

Nuốt nước bọt, một dự cảm xấu nao nao khuấy động lòng ngực.

 

Có thể cậu không ở Slytherin quá lâu, nhưng cậu chưa từng thấy nhóm này lại tụ hợp đầy đủ trước đây! Thực tế, họ còn có vẻ chán ghét nhau. Tất nhiên, họ nhìn như khó chung sống trong ngôi nhà này, nhưng… một khi chung lòng còn thúi hơn.

 

Sẽ chẳng hay ho gì ở đây.

 

Lestrange đâu? Chắc là đi với Tom, nếu không anh ta không có bất kỳ lý do nào không ở đây giờ này.

 

“Harrison,” Malfoy chào hỏi, với một nụ cười lạnh tanh.

 

“Malfoy,” cậu nhìn sang Prince và Black như một lời chào, cố gắng không giữ tầm mắt quá lâu trên người Alphard. Đó là một cảm giác đáng sợ nhìn thấy cùng vẻ chán ghét và khinh thường trên khuôn mặt như tạc Sirius.

 

Cậu để ý bọn họ cố ý lờ đi Roger và cả Imogen, hai người đều bỗng im lặng, mặt tái đi, siết chặt lấy cây đũa trên tay.

 

Những người đi dọc hành lanh đều vụt biến – cậu nhận thấy những người tính bước vào phòng đều nhanh chóng quay ra, co dò mà chạy! lũ nhát cáy.

 

“Tôi thấy cậu vẫn giữ quan điểm qua lại với đám máu bùn, kể cả khi đã được nhắc nhở,” Abraxas mở lời chế nhạo.

 

“Này,” Prince nhàn nhã nói. “ không trách được… dù gì thì cậu ta đã về đúng chỗ của mình rồi.”

 

“Tất nhiên không!” Alphard kêu lên, dường như kinh ngạc vì chính suy nghĩ của mình. “Đâu phải lỗi của cậu ta, cậu ta có lẽ còn chưa được… dạy cách phân biệt chỗ nên ngồi và chỗ không nên ngồi.”

 

Miệng lưỡi Harry khô đắng. Cậu có một cảm giác đáng sợ chuyện này sẽ dẫn lối đến đâu.

 

Đũa thần đều được lấy ra, cả Harry cũng đã cầm cây đũa của mình, mặc kệ xung qua vang lên tiếng cười nhạo. Nó vang vọng trong tai, trôi nổi trong làn sương rực đỏ trước tầm nhìn hướng ngược lại đến đôi mắt kinh hãi của Roger và Imogen.

 

Mulciber, Avery, Nott, Dolohov và Rosier đều nhìn nhau nhẹ gật đầu, một dự đoán kinh khủng soạt qua mặt họ.

 

Hắn chợt nghĩ đến graveyard, vòng tròn thần thực tử.

 

“Cậu biết tôi đang nghĩ cái gì không – Avery, cậu có biết tôi đang nghĩ gì không?” Abraxas trầm giọng hỏi, cả tám người họ dàn ra thành một vòng tròn xung quanh.

 

Harry nhận thấy từng cơ bắp căng cứng lên. Cậu không nắm chắc phần thắng, mình đã dành thời gian rỗi luyện tập sức bền và vài cái khác, nhưng cũng chưa đủ mạnh để né thoát những chấn thương.

 

“thì tôi nghĩ cậu thấy đây đang là trường học.” Avery nói, đôi mắt khiêu khích, đe dọa. Abraxas đắc ý cười nhạo.

 

“Chính xác! Mà… ở trường thì phải làm gì… Rosier ?”

 

“Ta dạy bài học,”Rosier cười cợt.

 

Ôi không.

 

Những lời nguyền gieo ngay sau đó.

 

Zevi Prince suýt đánh mất đi sự bình tĩnh yêu thích khi chứng kiến Nott… Dolohov… Avery, tất cả đều bị quật ngã dưới đũa phép của Evans mỗi lần cậu ta vung đũa, bùa chú kết tụ lại thành một nguồn mạnh mẽ, giận dữ tỏa ra trên da thịt, nó đủ mạnh dù ở cách đó một đoạn nhưng vẫn làm hắn lạnh gáy, lông tóc dựng ngược.

 

Kỹ năng của Harrison Evans rất vụng về, bùa chú thì toàn của phe sáng nhưng đây lại là nét hay của tên Slytherin này, và cậu ta cũng rất nhanh, luôn đánh đòn hiểm, vừa đủ ngoan độc.

 

Đó là thứ làm Evans trở nên sắc bén, đà tấn công êm mà hiểm độc, và dường như cậu ta chẵng có vẻ xi nhê gì từ các lời nguyền đau đớn, những vết cắt sâu hay bất cứ thứ gì họ gieo xuống.

 

Một cơn lạnh buốt dọc xương sống.

 

Abraxas đã từng đề cập cậu bé đó có nhiều sức mạnh hơn họ nghĩ, hắn đoán nó có một nguồn sức mạnh tiềm ẩn làm chúa tể thích thú, nhưng không nghĩ đến điều này!

 

Dường như Watkins và Pierce rất sốc.

 

Hắn không hiểu bằng cách nào một tên lính mới vô dụng, yếu ớt hay nóng nảy họ nghĩ mình đã hiểu quá rõ với một chiến binh bất tử này.

 

Bởi vì Evans bây giờ nhìn như một chiến binh hơn là một học sinh cá biệt.

 

Trong đôi mắt đó chứa đựng cơn phẫn nộ và được lấp đầy bởi thù hằn. nó làm hắn phải thắ mắc chuyện gì đã sảy ra để đôi mắt đó bị che phủ bởi bóng tối.

 

Evans không thể chiến thắng, bọn họ đông hơn, nhưng nguồn tiềm lực vẫn còn đó.

 

Zevi có một dự cảm tồi tệ rằng sẽ có một ngày, Evans sẽ quật ngã tất cả bọn họ trong trận chiến mà không cần dùng đến sức.

 

Đấy là một điều đáng sợ, một sự thật tàn nhẫn.

 

Hắn chưa từng đánh giá sai lầm như thế này.

 

Đáng nghi vấn là làm cách nào mà hắn lại đánh giá thấp Harrison Evans, và, đặc biệt… tại sao cậu ta phải khiêm nhường, chịu đựng sự xúc phạm về phần mình.

 

Watkins và Pierce cũng tham gia cuộc chiến, hắn phải công nhận năng lực đó phần nào – họ đối đầu với Rosier và Mulciber, cố tránh những cú cắt ngọt lên da thịt.

 

Cuộc chiến vẫn tiếp diễn.

Bình luận về bài viết này